Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Trở lại danh sách Đăng bài-----
Xem: 2830|Trả lời: 0

Dức Dấy Phục Hưng - MINH MẪN

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 2-10-2011 16:15:23 | Xem tất |Chế độ đọc

Dức Dấy Phục Hưng
Tác giả: Rick Warren

MINH MẪN

Nguyên tắc 2: Kiên quyết tin rằng Đức Chúa Trời hiện hữu, tôi quan trọng đối với Ngài, và Ngài có quyền năng để giúp tôi phục hưng
Bước 2: Chúng ta mới hiểu ra rằng một quyền năng lớn hơn chính chúng ta có thể phục hồi chúng ta minh mẫn.
Vì ấy chính Đức Chúa Trời cảm động lòng anh em vừa muốn vừa làm theo ý tốt của Ngài. ( Philíp 2:13;)
Giới thiệu
Tháng đầu tiên chúng ta đã qua Nguyên tắc 1. Cuối cùng chúng ta có thể đối diện với phủ nhận và thú nhận rằng chúng ta bất năng không thể chế ngự khuynh hướng làm điều sai trái và cuộc sống chúng ta là bất khả kiểm__ ở ngoài vòng kiểm soát.
Giờ đây chúng ta cần phải làm gì? Ơ đâu và cách nào mà chúng ta có thể nắm quyền kiểm soát? Câu trả lời là thực hành bước thứ hai trên hành trình phục hưng.
Bước thứ hai bảo rằng chúng ta đã đi đến chỗ tin vào một quyền năng lớn hơn chính chúng ta có thể phục hồi chúng ta minh mẫn. “ Chờ tí nào!”, bạn nói, “ tôi đã qua một tháng tròn để nghe nói rằng để khởi đầu phục hưng tôi phải đối diện và thú nhận sự phủ nhận của tôi. Bây giờ ông lại bảo rằng tôi ắt là điên dại? Rằng tôi cần phải được phục hồi sự minh mẫn, sáng suốt? Để tôi nghỉ xả hơi chút đã!”
Không, Bước 2 không nói là bạn điên đâu. Để tôi cố cắt nghĩa chữ minh mẫn có nghĩa gì trong bước nầy.
Như là kết quả của việc thú nhận bất năng trong Nguyên tắc 1, chúng ta có thể di chuyển từ hổn độn đến hi vọng trong Nguyên tắc 2. Chúng tôi đã nói về điều đó trong buổi họp giảng vừa rồi. Hi vọng đến khi chúng ta tin rằng một quyền năng lớn hơn chính chúng ta, Quyền năng Tối cao, Jêsus Christ, có thể và sẽ phục hưng chúng ta! Chúa Jêsus có thể cung ứng quyền năng đó nơi mà chúng ta bất lực đối với những nghiện ngập và tập tính đam mê. Chỉ có Ngài mới có thể phục hồi trật tự và ý nghĩa cho cuộc sống chúng ta. chỉ mình Ngài mới có thể đem chúng ta trở lại với sự minh mẫn.
Minh mẫn
Tình trạng mất trí đã được định nghĩa là “làm đi làm lại nhiều lần một việc với mong muốn là mỗi lần như vậy đều có kết quả khác trước”
Minh mẫn đã được định nghĩa như “ sự lành lặn của tâm trí; quyết đoán dựa trên sự thật”.
Chúa Jesus là quyền năng tối cao duy nhất có thể ban cho lẽ thật, quyền năng, đường lối và sự sống.
Bài thơ Alphabet sau đây, dùng chữ SANITY ( minh mẫn), trình bày những món qùa mà chúng ta nhận được khi chúng ta tin rằng Quyền năng Tối cao chân chính, Jesus Christ, có quyền năng và ý muốn phục hồi chúng ta minh mẫn:
Strength: sức mạnh
Acceptance: sự chấp nhận
New life: sự sống mới
Integrity: sự chính trực
Trust: sự tin cậy
Your Higher paker: quyền năng tối cao của bạn
Khi chúng ta chấp nhận Jesus như Quyền năng tối cao, chúng ta sẽ được sức mạnh để đôí diện với những sợ sệt mà, trong quá khứ, đã khiến chúng ta phải chiến đấu, chạy chốn, hoặc đông cứng. Giờ đây chúng ta có thể nói, “ Đức Chúa Trời là nơi nương náu và sức lực của chúng tôi. Ngài sẵn giúp đỡ trong cơn gian truân”. (Thi Tv 46:1) và, “ tâm trí và thân thể tôi có thê yếu đi, nhưng Đức Chúa Trời là sực mạnh tôi; Ngài là tất cả mà tôi cần” (73:26 GNB).
Dựa vào sực mạnh và quyền năng riêng là điều đã khiến chúng ta hiện ở đây trong chổ đâù tiên nầy. Chúng ta tin mình không cần sự giúp đở, sức mạnh và quyền năng của Đức Chúa Trời. Cũng gần giống như chúng ta bị cắt khỏi nguồn năng lực chân chính-Đức Chúa Trời!
Chọn lựa để cho cuộc sống của mình cuối cùng vận hành dựa vào năng lực của Đức Chúa Trời-không phải chỉ là năng lực có giới hạn, yếu đuối, cô thế, hay mặc cảm tự ti của tôi-đã tỏ ra là sực mạnh lớn nhát của tôi. Đức Chúa Trời ngự vào nơi mà tôi bắt đầu cô thế. Ngài cũng sẽ làm như vậy cho bạn!
Mẫu tự kế, A, đứng thay cho ACCEPTANCE ( sự chấp nhận).
RoRm 15:7( GNB) chép, “ Vậy, Hãy chấp nhận nhau vì vinh hiển Đức Chúa Trời như Christ đã chấp nhận anh em.”
Khi đi bước hai, chúng ta học để đặt hi vọng thực tế nơi chính mình, và những người khác. Chúng ta học không quan hệ với tha nhận theo cách xưa cũ, hy vọng một đáp ứng hay kết quả khác hơn là chúng ta đã cho chúng ta nhiều lần vẫn như cũ. Chúng ta khởi sự tìm sự minh mẫn hằng tìm kiếm chúng ta không quên cầu xin Đức Chúa Trời “ để thay đổi những điều có thể đổi thay và chấp nhận những điều không thể thay đổi.”
Khi chúng ta lớn lên và đạt hiểu biết tốt hơn về Quyền năng tối cao, thì sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta để chấp nhận tha nhân như họ thật là, chớ không phải như chúng ta muốn họ là!
Tuy nhiên, trách nhiệm theo sau chấp nhận. Chúng ta thôi không đổ trút tội cho người khác về những hành động và nỗi đau quá khứ của mình.
Mẫu tự kế, N, thay thế cho NEW life ( sự sống mới).
Trong hố sâu của đau đớn, thói quen và khủng hoảng, chúng ta đã tận đáy. Chúng ta biết những cảm giác diễn tả ở ICo1Cr 1:8-9 (TLB): “ chúng tôi thật sự bị đè nát, áp đảo, và sợ rằng không thể sống sót. Chúng tôi cảm thất hầu chết và cảm thấy bất năng không thể tự giúp mình được; nhưng điều đó là tốt, vì khi ấy chúng tôi đặt mọi điều trong bàn tay của Đức Chúa Trời”.
Câu Kinh thánh trên tiếp tục, “ Đức Chúa Trời…một mình Ngài có thể cứu chúng tôi…và chúng tôi còn mong Ngài sẽ cứu chúng tôi nữa.”
Hình phạt đối với tội lỗi chúng ta đã được trả đầy đũ bởi chúng ta trên thập tự giá. Hi vọng về sự sống mới là được tự do khỏi ách nô lệ! : “ Khi một người trở nên một Cơ đốc nhân người ấy sẽ được trở nên mới tinh khôi bên trong. Không còn như cũ nữaảmọ6t sự sống mới bắt đầu!” 5:17 TLB).
Phúc lợi kế đến của bước nầy là I trong santity: INTEGRITY ( tính chính trực trọn vẹn). Chúng đạt được chính trực khi chúng ta hoàn thành nhữnứaaaa nguyện của mình. Sứ đồ Giăng đánh giá cao sự chính trực: “ Không gì làm tôi vui mừng lớn hơn là nghe rằng các con ta đang noi theo đường lối của lẽ thật” (IIIGi 3Ga 1:4 NCV).
Nên nhớ, mọt sự thật nửa vừa là lời nói dối trọn vẹn, và sự dối trá là kết quả của yếu đuối và sợ hãi. Sự thật không sợ điều gì-không điều gì ngoài sự giấu giếm, che đậy! Sự thật làm đau, nhưng chính sự dối trá để lại sẹo vết.
Một người đàn ông hay phụ nữ chính trực và can đảm không ngạy nói ra lẽ thật. Và sự can đảm ấy đến từ một quyền năng lớn hơn chính chúng ta-Jesus Christ, đường đi lẽ THẬT, và sự sống.
T trong sanity thyay thế cho TRUST ( sự tin cậy).
Khi đi bước hai, chúng ta bắt đầu tin vào những mối quan hệ giữa chúng ta với tha nhân và Quyền năng Tối cao. “ Thật là nguy hiểm để bận tâm về điều gì mà tha nhận nghĩ về con, nhưng nếu tin cậy Chúa, con sẽ được an toàn”. (ChCn 29:25 GNB).
Khi chúng ta phó thác cho Đức Chúa Trời ( let go and let God) và thú nhận rằng cuộc sống chúng ta là bất khả kiểm và chúng ta bất lực không thể làm gì về nó, chúng ta học tập tin cậy vào chính mình và người khác. Chúng ta bất đầu kết bạn đích thực trong phục hưng, ở các nhóm, ở Càfê Vầng đá Chắc, và trong Hội thánh. Đây không chỉ là làm quen hoặc bãn qua đường mà chúng ta đã biết khi chúng ta còn lặn ngụp trong nghiện ngập và đam mê. Trong phục hưng, bạn có thể có những người bạn đích thực, những anh em trong Christ, đi bên cạnh bạn trên hành trình qua các bước-những người bạn mà bạn có thể tin cậy, chia xẻ, và cùng họ lớn lên trong Christ.
Mẫu tự cuối trong bài thơ alphabet tối nay là Y: YOUR Higher Power ( Quyền năng Tối cao CỦA BẠN) Jesus Christ, yêu bạn như bạn là! ( loves you just the way you are).
“ Trong khi chúng ta còn là tội nhân, thì Christ đã chết cho chúng ta” (RoRm 5:8)
Dù con đường bạn đi là gì đi nữa, bạn và Đức Chúa Trời có thể cùng nhau giải quyết nó. “ Đức Chúa Trời là thành tín, Ngaì chẳng hề cho anh em bị càm dỗ qúa sực mình đâu; nhưng trong sự cám dỗ, Ngài cũng mở đường cho ra khỏi, để anh em có thể chịu được”. (ICo1Cr 10:13). “ Đáng ngợi khen Chúa thay, là Đấng hằng ngày gánh gánh nặng của chúng ta, tức là Đức Chúa Trời, sự cứu rỗi của chúng tôi” (Thi Tv 68:19).
Khi chúng ta nhận Jesus Christ làm Quyền năng Tối cao và Cứu Chúa mình, không những chúng ta được bảo đảm sự sống đời đời, mà còn được Đức Chúa Trời bảo vệ trong kỳ thử thách. NaNk 1:7 nói, “ Đức Chúa Trời là thiện, một nơi nương náo trong kỳ hoạn nạn. Ngài chăm sóc những ai tin cậy Ngài”
Đúc Kết.
Phục hưng là một chương trình hàng ngày, và chúng ta cần một Quyền năng lớn hơn chính chúng ta-một Quyền năng Tối cao, Đấng đã cung cấp chúng ta sức mạnh, sự chấp thuận, sự sống mới, chính trực, và tin cậy hầu cho chúng ta có những quyết định sáng suốt dựa trên lẽ thật của Ngài!
Và nếu bạn hoàn tất nguyên tắc kế, nguyên tắc 3, tương lai của bạn sẽ được phước và an ninh. Mat Mt 6:34 ( TLB) phán, “ vậy nên đừng lo phiền về tương lai. Đức Chúa Trời cũng sẽ chăm sóc đến tương lai của các con. Hãy sống ngày nào nên ngày ấy”.
Chúng ta hãy kết thúc trong sự cầu nguyện.
Đức Chúa Trời kính yêu, con đã cố gắng để “ sắp xếp” và “ kiểm soát” những nỗi đau, những khủng hoảng tinh thần, và những lối sống mòn cũ tất cả bằng sức riêng của mình. Con thú nhận rằng con bất lực không thể thay đổi. Con cần phải bắt đầu tin nhận quyền năng của Ngài để giúp con phục hưng. Ngài đã yêu con đến nỗi đã sai con Một của Ngài đến thập tự giá để chết cho tội lỗi của con. Xin giúp con mở lòng ra để đón niềm hi vọng mà con chỉ có thể tìm thấy trong Đấng ấy. Xin giúp con bất đều sống ngày nào nên ngày ấy. Chúng con cầu nguyện trong danh Jesus. A. MEN.
BÀI LÀM CHỨNG ( Nguyên Tắc 2)
Xin chào, tôi tên là Judy, một đứa con vị thành niên của một người nghiện rươụ ( ACA). Tôi là một Cơ đốc nhân đấu tranh với những tác động của sự nuôi dưỡng hổn độn. Là đứa con trưởng của một sĩ quan không quân chuyên nghiệp, nên từ lúc còn rất trẻ tôi đã học không nên gắng bó với cái gì cả, vì good-byes ( chia ly) thường làm ta đau lòng. Tôi bắt đầu dựng lên những tường rào để giữ tha nhân ở ngoài.
Tôi yêu cha tôi lắm hưng ông vắng nhà trong phần lớn tuổi thơ ấu của tôi, bỏ anh em tôi trong sự chăm sóc của một người mẹ luôn nỗi giận và phê phán. Tôi lớn lên trong niềm tin rằng có cái gì đó không ổn về phía tôi, chớ không phải gia đình tôi. Dù có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể làm điều gì hài lòng mẹ tôi. những bức tường ngăn cách mọc lên ngày càng đầy hơn và lớn hơn.
Em gái tôi, Jeri, sanh ra sau tôi một năm một ngày. Từ lúc đầu, tôi cảm thấy cạnh tranh với em gái. Mẹ cặp đôi chúng tôi đối nghịch với nhau. Nếu Jeri và tôi làm gì quấy, tôi bị phạt vì là đứa lớn nhất nên phải biết điều hơn. Nếu Jeri làm gì quấy, tôi vẫn bị phạt vì tôi lớn hơn và đáng lẽ phải giữ đừng cho nó gặp rắc rối. Giống như nuôi một thằng nhóc nghiện Cocaine! Nếu tôi khóc, liền bị đuổi về phòng riêng và không cho ra khỏi phòng cho đến khi có nụ cười trên mặt. Vậy nên, tôi tập đeo mặt nạ để không bao giờ để lộ nỗi đau bên trong.
Tôi mang siêu trách nhiệm khi lên năm; tôi phải tồn tại. Tôi tập không bào giở kêu cầu giúp đở, tập đoán trước mỗi cơn nóng giận của mẹ. Thậm chí tôi thấy có bổn phận phải bảo vệ các em gái và em trai của tôi khỏi những cơn giận của mẹ và an ủi chúng. Tôi cũng phải xử lý với tội lỗi của mình khi tôi mắc phải. Nhưng trên hết, chúng tôi phải có vẻ hoàn hảo đối với thế giới bên ngoài. Câu mẹ tôi thích nói nhất khi chúng tôi bị bắt gặp làm điều gỉ lỗi là, “ thiên hạ sẽ nghĩ gì?” Đến tuổi thiếu niên, tôi là mọt cô gái trẻ hay giận. Nhưng, dĩ nhiên, vì không thích hợp cho cac tiểu thư tỏ ra giận dữ nên tôi tập khóc để khỏa lấp. Hình thức phạt tôi khóc của tôi lúc ấy là viết một trăm lần “ Đức Chúa Trời giúp những ai tự giúp mình”.Y định của mẹ là để trị một đứa bé hay khóc. Nhưng tôi đi ra với cảm tưởng là Đức Chúa Trời chỉ giúp những người hoàn hảo mà tôi thì không được như vậy.
Tôi không biết nhiều về chuyện lớn lên trong Chúa. Nhà thờ là chuyện thất thường trong gia đình tôi. Dự nhóm ở nhàthờ chỉ là tượng trưng hơn là thờ phượng. Chúng tôi nói tạ ơn trước bữa ăn nhưng đó chỉ là nghi thức hơn là cầu nguyện. Tôi nhớ có hát những bài hát như “ Jesus yêu tôi”, “ Jesus yêu các con thơ”, nhưng lời chỉ là lời cho một bài hát. Chúng không có nghĩa gì đối với tôi. vì vậy khoảng thời gian tôi lên trung học cảm nhận của tôi về Đức Chúa Trời là một nhân vật xa xôi, sống trên trời với Con Trai là Jesus, và giúp người ta hoàn thiện khi nào không quá bận rộn.
Khi tôi học lớp tám, cha tôi bị gởi tới Việt Nam. Đó là cái năm tệ hại nhất của tôi, vì người yêu mến của tôi đã ra đi. Và người cha thân yêu không bao giờ trở lại.
O!, cha trở lại một năm sau đo, nhưng ông đã nghiện rượu nặng. Ong ở nhà, nhưng ông thu mình lại với cà nhà. Tôi nặng lòng về thái độ bác bỏ nầy của ông. Tôi cố nghĩ ra mình đã làm gì sai lầm cuộc sống gia đình trở nên một vòng điên rồ: cha càng uống thì mẹ càng giận dữ; mà bà càng thịnh nộ chừng nào thì ông càng uống nhiều chừng nấy.
Khi lên mười sáu, tôi đã khám phá bọn con trai. Tôi thấy ra rằng nếu ngủ với họ, họ sẽ nói, “ Anh yêu em” và bám lấy bạn, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, cái nỗi đau ê chề bên trong ấy sẽ ra đi. Khoảng năm học áp chót, tôi là một nữ sinh táo tợn với không ít tiếng tăm.
Cũng năm đó tôi mới vỡ lẽ ra rằng cha mẹ tôi lúc trước buộc phải cưới nhau vì mẹ mang thai tôi. không lạ gì mẹ ghét tôi còn cha thì uống li bì. Tôi nghĩ, có phần nào là lỗi tôi. Sau đó không lâu mọi chuyện đi đến tột cùng. Cuộc sống gia đình, áp lực phải nên người hoàn hảo, và tập tính tình dục cộng lại đã quá sức chịu đựng. Tôi cố ý tự sát. Cảm tạ ơn Đức Chúa Trời, tôi không hoàn thành được ý đó nhưng từ đó trở đi tôi mới cảm nhận được cuộc sống. Tôi đã thấm nhuần bài học: đừng nói, đừng tin, đừng cảm. Tôi sáng tạo ra một thế giới hoan tưởng dựa trên tư duy kỳ ảo và “ ước chi” để thay vào cái hiện thực của những giấc mơ và hứa hẹn đã đổ vỡ.
Mùa hè trước năm học cuối, tôi đi dự khóa bồi linh Hội thánh với một bạn học và tiếp nhận Christ làm Cứu Chúa mình. Ít nhất là tôi đi tơí trước và làm theo bài vì mọi người khác điều làm như vậy. Thậm chí tôi chịu phép báp tem. Tôi thật lòng tin là sự việc sẽ thay đổi. Chúng phải thay đổi! Khi mẹ hay việc tôi đã làm, bà nổi giận đùng đùng. Bà nói tôi phải xuống quả ngục vì làm như vậy. Tôi đã chịu phép báp tem từ lúc còn thơ ấu và điều tôi làm không thể tha thứ được. Vậy tôi tin rằng Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ giúp tôi.
Nhưng rồi Chris bước vào đời tôi và tôi không cần Đức Chúa Trời. Không thành vấn đề khi kanh ấy hẹn hò với em gái tôi trước tôi. Tôi quyết phải thành công nơi mà em gái tôi đã chịu thất bại.
Nhưng ngôi sao điền kinh nầy có một nhược điểm nhỏ: tính khí hung dữ. Một ngày nọ tôi bị quăn ngang qua lớp học đến một chồng bàn viết. Tôi đi đến văn phòng nhờ giúp nhưng họ bảo không nên bịa chuyện về những người tử tế. Ngày đó tôi học được một qui luật quan trọng: người ta tin vào hình ảnh ( hình thức bên ngoài) hơn là sự thật.
Tôi ở lại với Chris, mặc dù anh ấy đập tôi hai lần nữa trước khi tôi tốt nghiệp. Rốt lại, tôi tin rằng đó là lỗi của tôi, và nếu tôi có thể được trọn vẹn, anh ấy sẽ không đánh tôi nữa. Chris đi Westpoint còn tôi đi William and Mary và sau khi tốt nghiệp chúng tôi cưới nhau. Trong đêm tân hôn, anh ấy đánh tôi dữ tợn bởi vì tôi không phải là trinh nữ. Sợ hãi và cô đơn tôi rút vào cái vỏ của mình. Tôi không thể về nhà để nói là tôi sai lầm; chút kiêu hảnh còn sót lại đã không cho phép tôi làm vậy. Vậy nên tôi chọn bước vào trong cái vòng mà hầu hết đàn bà móp méo ở trong đó: Nếu tôi đủ cố gắng, khi ấy thì sự điên rồ nầy sẽ dừng lại. Tôi nhận trách nhiệm về bạo lực trong hôn nhân. Tôi đem hết sức mình để làm hài lòng Chris, người đã trở nên vị thần của tôi. Chris càng dùng nhiều cần sa và rượu thì bạo lực càng tăng. Nó không dừng lại ở mức thân thể và lời nói, mà còn leo thang lên tới lạm dụng tình dục nữa. Một lần tôi đã cố trốn đi khi con trai tôi, Jeff, được sáu tháng tuổi ( bây giờ nó gần mười sáu tuổi). Chris về nhà, bắt gặp tôi muốn bỏ đi và tôi phải chịu trận đòn tệ hại chưa từng có. Khi nắm cổ dộng đầu tôi vào tường, anh ấy nói nếu tôi còn bỏ trốn nữa, không ai sẽ có thể tìm thấy tôi. Đoạn anh cười nói, “ Đi đi để kể ra. Không ai tin cô bao giờ đâu. Tôi là một viên chức hoàn hảo tốt nghiệp West Point. Họ sẽ nghĩ rằng cô điên”. Vậy nên tôi không bao giờ đi và không bao giờ kể. Tôi giấu những vết bầm và giấu linh hồn mình. Tôi bắt đầu thực sự tin rằng tôi không tỉnh táo và Đức Chúa Trời phạt tôi về mỗi gã mà tôi đã ăn ngủ với. Tôi tin tôi đáng chịu điều mà tôi đang nhận lấy, và khi biết ra rằng Chris đang phản bội, thì càng chứng tỏ là tôi không có giá trị và không đáng yêu. Nhưng, mặc cho những hỗn độn- rượu, ma túy, lang chạ, và bạo lực- chúng tôi là một cặp hoàn hảo đối với thế giới bên ngoài. Tôi đã học được rằng hình ảnh là tất cả (LND: trong nguyên bản tác giả dùng từ “ image” {hình ảnh, hình tượng}#) và đem hết sức mình để gìn giữ kinh nghiệm nầy ( không cho nó bị quên lãng).
Con trai trưởng tôi, Jeff, không miễn dịch với bạo lực. Nó có nhiều ký ức về tôi bị đánh đập. Tuy nhiên, phần lớn những kỷ niệm của nó là tiếng kêu đau đớn và nước mắt của tôi. Nó nghe bạo lực trong đêm rồi sáng ra tỉnh giấc thấy nụ cười trên gương mặt mẹ, chừng như đã không có gì xảy ra. Thành thật mà nói, tôi không biết con trai tôi có tất cả những kỷ niệm nầy. Khi Jeff được mười sáu nó bị đưa vào bệnh viện vì bị suy sụp, chán nản và dọa tự tử. Bác sĩ hỏi tôi về ký ức của Jeff để xác định bệnh. Tôi nghĩ rằng nó đã ngủ tôi nghĩ rằng tôi đã bảo vệ nó đôi chút vì cả cuộc sống nó là tiêu điểm của tôi: yêu nó với tất cả tấm lòng, bảo vệ nó khỏi bạo lực với bất cứ giá nào. Dù vậy, cả tình yêu và sự bảo vệ của tôi cũng góp phần vào sự hổn loạn trong đời sống Jeff. Tôi thường vào kiểm tra phòng của nó xem đã hoàn hảo chưa. Tôi thường làm lại các bài tập ở nhà và các đề án của nó để chắc chắn rằng chúng đều tốt. Tôi muốn làm cho mọi điều trong cuộc sống chúng tôi chắc chắn thióch ứng với những tiêu chuẩn của Chris. Động cơ của tôi là tình yêu, nhưng tôi đã dạy con tôi, qua hành động của mình, rằng nó không thể làm gì đúng.
Vào tháng chín, 1989, Jeff được chẩn đoán là mắc bệnh đái đường. Cũng tháng đó, chức việc thư ký của Chris bị sa thảy vì không hợp lệ chuyên nghiệp khi Chris bỏ ngay công việc làm ăn của họ để cộng tác với một người khác trong công ty của hắn. Vậy là quá sức chịu đựng và tôi lấy can đảm yêu câù Chris ra đi. Lần nầy, mọi sự xoay ngược, tôi có quyền lực: anh ấy van nài tôi đừng đá anh ra ngoài. Tôi biết bấy giờ anh vô vọng không thể giữ được hình ảnh của mình ở sở làm, nhưng tôi cũng nghĩ anh yêu tôi và thành thật tái cam kết. Vào tháng giêng 1990, tôi có thai Justin và lần đầu tiên trong đời tôi được hưởng hạnh phúc thật. Điều đó kéo dài chỉ được sáu tháng. Tháng thứ sáu mang thai tôi biết được rằng Chris tằng tịu một người khác. Bởi vì tôi mang thai, anh ấy không đánh tôi, nhưng anh ấy giận dữ làm tôi bị rối loạn đến nỗi bắt đầu có những cơn đau chuyển dạ. Rồi anh ấy đánh Jeff. Đến đây tôi lại ở tận đáy tối tăm quen thuộc của hổn loạn, chỉ có điều tôi không cô đơn. Tôi đã được mang đến những vật quí báo nhất trên thế gian đối với tôi-các con trai tôi.
Vậy, tôi mang chúng vào thế giới cô lập của tôi. Chúng tôi giấu mình khỏi thế giới bên ngoài và đóng lại hẳn với Chris. Tôi dạy Jeff kỷ lưỡng về cách đóng cảm xúc lại, đi trên những vỏ trứng và đừng nói, đừng tin cậy. Nó cũng học cách luôn giữ hình ảnh bằng mọi giá. Chúng tôi là những bạn đồng công đắc lực, mẹ và con; chúng tôi phải sinh tồn. Và trong tình trạng bừa bộn nầy, Justin gia nhập chúng tôi. Nó là trung tâm chú ý của mọi người vì với Justin bạn có thể quên đi sự hổn loạn và nỗi đau trong giây lát để nắm bắt lấy sự hồn nhiên thuần khiết.
Khi Justin được một tuổi, tôi nghe nói về ACA (ACA - Alcoholic Christ-centerd Anonymous- , hội cai nghiện rượu qui hướng Christ, LND ) phải mất sáu tháng tôi mới có đủ can đảm đi dự một Buổi Nhóm. Tôi còn nhớ rất nhiều về buổi nhóm đầu tiên đó vì nó tràn đầy quyền năng. Tôi đi vào và được tiếp đón thân mật.
Tôi thèm khát nụ cười làm sao! Giải pháp và nhận ra rằng đây là nơi mà tôi thuộc về. Dĩ nhiên, tôi chịu ấn tượng rằng sau một vài buổi nhóm nhanh chóng tôi sẽ được chửa khỏi. Khi người ta chia xẻ và tôi nghe được bao lâu mà một vài người trong số họ đã ở trong phục hưng, hi vọng về sự ổn thỏa nhanh chóng bị tan biến đi. Cái mà tôi nhớ nhiều nhất là các bước phục hưng. Và bước hai, “ chúng tôi đi đến tin rằng một quyền lực lớn hơn chính chúng tôi có thể phục hồi chúng tôi đến sự minh mẫn”. Tôi quyết định trao cho Đức Chúa Trời một cơ hội nữa-và đó là tất cả mà Ngài cần để bắt đầu làm việc. Tôi chỉ cần tin một chút.
Khi trở nên mạnh mẽ hơn, tôi đối đầu với Chris và những công việc của anh ấy. Tôi yêu cầu anh rời bỏ những người bạn hiện thời và đi đến bàn luận với tôi. Chúng tôi đã có mười sáu năm hôn nhân và hai đứa con trai xinh xắn nên tôi đã có một tấm lòng sẵn sàng phấn đấu vì chúng tôi. Chris không đồng ý và vào 21, 4, 1992, anh ấy đã rời gia đình để mưu cầu hạnh phúc. Đức Chúa Trời đã làm việc đầy quyền năng trên gia đình tôi kể từ ấy. Năm đầu tiên ấy, tôi biết được Saddleback từ một người bạn cũ vừa chợt ghé thăm sau khi Chris ra đi. Bài giảng đầu tiên tôi nghe từ Mục sư Rich là “ Tại sao cuộc sống không tốt đẹp?” Tôi đã học và lớn lên qua Saddleback từ đó. Tôi tìm được một chuyên gia tuyệt diệu và vượt qua tiến trình ly hôn. Tôi cảm thấy như đã ở trên lằn đường cao tốc của Đức Chúa Trời khi tôi tái hiến dâng đời sống mình cho Ngài. Ngài mang tôi đến Dức dấy và tôi đã trở nên một lãnh đạo viên nhóm ACA vào tháng 3, 1993. Tôi theo học và tốt nghiệp một chương trình cao học về tâm lý học tư vấn. Hiện nay tôi là một bác sĩ thực tập nội trú MFCC thuộc tổ chức Dịch vụ xã hôị Lutheran. Cuộc sống còn chưa hoàn hảo, nó đã là một quá trình lâu dài và khó khăn của sự phục hưng gia đình và cá nhân.
Trẻ con thường dị ứng với bạo lực gia đình, chúng học từ nó. Năm rồi, Jeff lại bước vào tái lập cái vòng đó. Cậu ấy hăm dọa bạn gái mình và cô ấy móc ra một thể ủy thác cưởng chế trên cậu. Ngày kia cậu đi ngang qua cửa hàng nơi cô ấy làm việc và vào ở nhà thiếu niên hai tuần lễ. Cậu đã học nhiều từ cha mình và nghĩ rằng mình miễn dịch vơí những hậu quả. Ngợi khen Đức Chúa Trời, Jeff đang học những bài học khách quan đầu đời. Các hậu quả đã là nhanh và khó chịu. Nhưng cậu ấy đang học- cách chậm rãi- để hóa giải những bài học quá khứ.
Mỗi bước trên đường, Đức Chúa Trời mang tôi đến những mức độ sâu hơn của sợ hãi và đau đớn, giúp tôi đối diện chúng, và làm sạch những vết thương. Ngài tặng cho tôi một bạn đồng công tương trách kỳ diệu nhất, đã ở đó để tương trợ, yêu tôi, và để cho tôi là tôi là. Đức Chúa trời trao cho tôi một gia đình ACA nơi tôi được bồi dưỡng và nâng đở mà tôi không nhận được từ gia đình mình. Họ cũng cung ứng cho tôi một chỗ yên ấm nơi mà tôi có thể cởi mặt nạ ra, và khóc lớn cho vơi niềm đau. Ngài ban cho tôi những người thuộc linh trong đời sống mình để mà tôi có thể học được rằng không phải tất cả đàn ông điều là ngu ngốc, và bạn có thể nhận những cái ôm chặt an toàn ở những nơi yên ấm với những người yêu bạn chỉ vì bạn là bạn. ngài cung cấp cho tôi dư dật vì Ngài biết rằng cơn bão lớn nhất của đời sống tôi vẫn còn ở phía trước- mà hiện nay tôi đang ở tâm bão. Tôi có thể nhìn lại bốn năm đã qua để thấy thế nào Ngài đã chuẩn bị tôi cho cơn bão nầy. Tôi đã nhận được một chiếc thuyền chắc tốt, và Ngài làm cho chắc chắn rằng tôi tin Ngài sẽ không bao giờ rời bỏ tôi.
Vào ngày Người Mẹ năm rồi, khi về đến nhà sau khi đi thăm cha và mẹ kế, đứa con trai út của tôi, Justin, đã tiết lộ rằng cha nó đã ngược đãi nó. Tôi bàng hoàng trong một giây nhưng sau đó tới thẳng với Đức Chúa Trời để xin Ngài hướng dẫn. Tôi đã trãi qua đủ những cơn bão để biết đừng cố gắng tự mình chèo thuyền. Đức Chúa Trời hướng dẫn chúng tôi lần lược bàn luận cái gì cuốn tôi đến cơn bão hiện thời mà tôi đang khuấy động trong đó. Ngay bây giờ đối với tôi dường như tất cả cánh cửa đã đóng. Hình ảnh của Chris dường như mang một ảnh hưởng mạnh mẽ đối với mọi người nói chuyện với anh ấy. Có những lúc tôi có cảm tưởng rằng tôi đã bị thua trong trường hợp nầy.
Nhưng Đức Chúa Trời đã soi một ánh đèn vào nỗi sợ của tôi. Ngày 31 tháng giêng, trong buổi nhóm thờ phượng giữa tuần Mục sư Tom nói về những tình huống bất khả. Thế nào mà Đức Chúa Trời yêu những tình huống bất khả vì Ngài dùng chúng để kéo giản ra đức tin chúng ta, cũng cố hi vọng chúng ta, và để chúng tỏ tình yêu vượt quá tưởng tượng của Ngài đối với chúng ta. Nhóm ACA của tôi biết tôi chiến đấu như thế nào với đức tin và hi vọng của tôi mấy tháng qua. Họ biết thế nào tôi đang chiến đấu với tứ duy kỳ ảo và những lời hứa đổ vở cũa tuổi trẻ tôi để đặt niềm tin chọn vẹn vào Đức Chúa Trời. Ngài không dẫn tôi đến đây để giờ đây nhìn tôi bị ngã. Người ta sẽ đối xữ với bạn như vậy. ĐỨC CHÚA TRỜI KHÔNG LÀM VẬY! Đối với tôi đứng trước bạn hôm nay là một bước nhảy đầy năng lực của đức tin. Đáng lẽ tôi ở an toàn đằng sau những vách tường của tôi và tin tưởng Đức Chúa Trời giúp tôi vượt qua nghi ngờ và sợ hãi của tôi. Khi tôi được yêu cầu làm chứng, tôi muốn lấy bước 3. Thực ra, tôi muốn đợi cho đến khi cơn bão lặng đi và lúc đó sẽ chia xẻ với bạn cái gì mà Chúa đã làm cho tôi sau sự kiện nầy. Nhưng tôi được khích lệ để chia xẻ hi vọng tôi và nhận thức rằng Đức Chúa Trời đang kêu gọi tôi làm chứng. Tin ở trong lòng rằng Chúa sẽ giải cứu là một chuyện, nhưng bước đức tin lớn hơn là nói với những người mà bạn tin cậy, “ tôi mong đợi một phép lạ”. Tôi đã được đẩy ra khỏi những bứt tường an toàn của tôi để công bố hi vọng của mình: Đức Chúa Trời của tôi là một Đức Chúa Trời của những tình huống bất khả và tôi đang thực sự chờ đợi một phép lạ. RoRm 5:3-5 nói, “ Nào những thế thôi, nhưng chúng ta cũng khoe mình trong hoạn nạn nữa, vì biết rằng hoạn nạn sinh ra nhịn nhục, nhục sanh rèn tập, rèn tập sanh trông cậy. Vả, sự trông cậy không làm cho thổ thẹn, vì sự yêu thương của Đức Chúa Trời rãi khắp trong lòng chúng ta bởi Đức Thánh Linh đã được ban cho chúng ta”.
Một người bạn thường hỏi tôi khi nào tôi mới thấy nản lòng. “ Judy Lynn, Đức Chúa Trời của chị lớn như thế nào?” Ngài lớn đủ để giải thoát tôi khỏi sợ Chris, để kể lại những bí ẩn của qúa khứ, và để tin cậy ánh sáng của Ngài chiếu trên lẽ thật và đè nát những hình ảnh giả tạo. Ngài biết trận chiến xắp đến và Ngài đã chuẩn bị tôi cho nó: Ngài đã ban cho tôi dư dật suốt trong thời gian qua. Tôi vững tin vào một quyền năng lớn hơn chúng tôi có thể phục hồi gia đình tôi đến sự minh mẫn. Tên tôi là Judy, và tôi đang chiến thắng quá khứ của tôi qua Jesus Christ. Cám ơn đã cho phép tôi chia xẻ.

Tự nguyện phó thác cả cuộc sống và ý chí tôi cho Christ chăm sóc và kiểm soát.
“Hạnh phúc thay cho người nhu mì”




Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc điểm

Phòng tối|Kinh thánh mp3. ISOM mp3, Nhạc thánh mp3 Liên lạc: mail: votong55@gmail.com. Zalo: 0362 222 482

GMT+8, 8-9-2024 03:51 AM

nguonsusong.com - Tin lành

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách